1. Dàn ý phân tích nhân vật Mị Châu ngắn gọn nhất:
1.1. Mở bài:
– Giới thiệu truyền thuyết An Dương Vương, Mị Châu – Trọng Thủy.
– Giới thiệu nhân vật Mị Châu.
1.2. Thân bài:
a. Nguồn gốc, lai lịch:
– Mị Châu là con gái duy nhất của An Dương Vương.
– Từ nhỏ, cuộc sống của cô vốn đã sung sướng, được che chở và nhận đủ tình yêu thương, chiều chuộng của cha.
– Lấy Trọng Thủy, con Triệu Đà, lần đầu dẫn quân xâm lược
b. Tội lỗi của bi kịch mất nước:
– Bản chất ngây thơ, không hiểu lẽ đời cũng như thờ ơ với lợi ích quốc gia, say đắm trong tình yêu và hạnh phúc bên người chồng mới cưới Trọng Thủy. Sự vâng lời và phục tùng chồng đã trở thành con dao giết chết cô và đất nước của cô, một mối đe dọa mà cô không thể tưởng tượng được.
+ Không biết sức mạnh của nỏ thần và tầm quan trọng của nó đối với sự tồn vong của đất nước, chàng đã lấy nó ra đưa cho chồng là Trọng Thủy nhìn trộm mà không mảy may nghi ngờ hay đề phòng.
+ Không nhận ra sự đáng ngờ khi Trọng Thủy xin về quê thăm cha và sự lạ lùng trong lời nói “Tình vợ chồng không thể quên, nghĩa cha mẹ không thể dứt, nay con đến thăm”.
=> Cho thấy một cuộc xung đột sắp xảy ra giữa hai quốc gia.
+ Khi Mị Châu phải theo cha lên ngựa bỏ trốn, hoàn cảnh vô cùng bi đát nhưng Mị Châu vẫn tin rằng Trọng Thủy theo cha bỏ trốn, mặt khác khoác lên mình chiếc áo lông chim làm dấu cho Trọng Thủy.
– Cuối cùng, bằng tất cả sự ngu xuẩn và tội lỗi khủng khiếp của mình, Mị Châu đã phải trả một cái giá rất đắt, lưu lạc giang hồ, chết dưới gươm của cha để chuộc tội, nhưng vẫn ôm trong mình nỗi uất ức, dằn vặt không dứt.
c. Nạn nhân của bi kịch tình yêu:
– Mị Châu say đắm và hiến dâng cả cuộc đời mình cho Trọng Thủy, một tình yêu trong sáng, thủy chung, không vụ lợi hay nói đúng hơn là hết lòng tin tưởng và trao trọn trái tim cho Trọng Thủy chưa một lần nghĩ cho mình hay cho dân tộc.
+ Nàng ngây thơ tin vào tình yêu của mình, đồng thời nghĩ rằng Trọng Thủy cũng dành cho mình tình yêu trong sáng, sâu nặng như đã dành cho mình.
+ Đòi xem nỏ thần, hay hẹn gặp lại khi loạn lạc, đối với Mị Châu lại trở thành chuyện bình thường, tự động giữa những người yêu nhau.
+ Câu chuyện về người anh hùng áo nghĩa là Mỵ Châu ra sức bảo vệ mối lương duyên của mình, không nghĩ đến nguy cơ diệt vong và bi kịch mai sau chỉ vì sự mù quáng và cả tin của mình.
=> Cuối cùng là sự lừa dối, phản bội đau đớn của Trọng Thủy, nàng bị đẩy vào bi kịch phản bội, bi kịch phản bội cha và phải nhận lấy cái chết đau đớn, tội lỗi, chết đi mà lòng nặng trĩu.
– Nhận được tình yêu của Trọng Thủy, nhưng đó là một tình yêu đầy tội lỗi và đau đớn, bản thân Mỵ Châu sẽ không bao giờ đón nhận nó nữa, trong lòng nàng chỉ còn lại sự căm ghét và chán chường.
– Nàng chết nhưng một giọt máu hóa thành hạt ngọc, một sự hóa thân không trọn vẹn thể hiện thái độ nghiêm khắc của nhân dân ta về những lỗi lầm không thể sửa chữa của Mỵ Châu, nhưng cũng thể hiện sự cảm thông, thấu hiểu cho những bi kịch mà cô ấy phải chịu đựng.
1.3. Kết bài:
Đánh giá lại nội dung và nghệ thuật của tác phẩm, cảm nhận về nhân vật Mị Châu.
2. Phân tích nhân vật Mị Châu hay nhất:
Mị Châu là con gái Thục Phán An Dương Vương, một nàng công chúa cành vàng lá ngọc, có tâm hồn ngây thơ, trong sáng, cả tin và không có quốc tịch. Xuất hiện ở phần sau của truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy, nàng cũng là người chịu trách nhiệm rất lớn về bi kịch “nước mất nhà tan”.
Mị Châu sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh An Dương Vương “chế nỏ” đánh tan quân xâm lược Triệu Đà lần thứ nhất. Có thể nói, nàng sống trong cuộc kháng chiến chống ngoại xâm mà cha nàng là người lãnh đạo tối cao, nhưng qua truyền thuyết, ta thấy Mị Châu hoàn toàn ngây thơ, vô tư và không có ý thức bảo vệ tổ quốc. bảo vệ đất nước. Điều đó thể hiện ở việc Mị Châu lấy trộm nỏ thần cho Trọng Thủy xem. Hành động đó vừa đáng thương vừa đáng trách. Đáng tiếc cho Mị Châu theo đạo tam tòng, nhưng đáng trách vì trong hoàn cảnh đất nước có chiến tranh, một cô công chúa con vua chỉ biết làm tròn chữ “phụng” mà không màng đến việc nước thiên mệnh, nhân loại. Việc Mị Châu yêu chồng không đáng trách nhưng nàng đã vi phạm nguyên tắc “bí mật quốc gia” của một công dân và tất yếu sẽ bị lên án, phê phán.
Mị Châu đã đặt tình riêng lên trên lòng yêu nước, một hành động không nghĩ đến nghĩa vụ của cá nhân đối với Tổ quốc, càng không nhận thức được tác động của lợi ích đất nước đối với cá nhân. Nếu sự thiếu cảnh giác của An Dương Vương là nguyên nhân gián tiếp, thì sự cả tin, cả tin, ngây thơ của Mị Châu là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến mất nước. Mị Châu tin yêu chồng bằng một tình yêu mù quáng. Nhân dân ta đã sáng tạo ra hình ảnh chiếc áo lông ngỗng là một chi tiết nghệ thuật tài tình để chỉ rõ sự mù quáng, vô trách nhiệm đó. Trọng Thủy đổi nỏ thần, trước khi trở về hỏi Mị Châu: “Tình vợ chồng không thể quên, nghĩa cha mẹ không bao giờ bỏ, nay con về thăm cha, nếu có dịp hai nước đánh nhau, Nam Bắc chia lìa, ta lại đi tìm nàng, là điềm gì?” Mị Châu đáp: “Ta có chiếc áo gấm thường mặc trên người, đi đâu cũng cởi lông ra rắc ở ngã tư đường làm dấu cứu nhau”. Khi Trọng Thủy về nước, chiến tranh giữa hai nước bùng nổ. Nỏ đã không còn, phải lên ngựa bỏ chạy theo vua, lẽ ra Trọng Thủy đã mắc mưu, nhưng Mị Châu vẫn mù quáng, bất chấp tình thế mà vẫn rắc lông ngỗng để thực hiện. Việc làm đó trực tiếp dẫn đến bi kịch tan cửa nát nhà. Nhờ sự nhắc nhở của thần Kim Quy, nàng đã nhận ra bản chất giả dối của Trọng Thủy và quyết định từ bỏ, nói lời chia tay với Trọng Thủy trong cuộc đời cũng như trong trái tim nàng. Trước khi chết, Mị Châu nói: “Ta là con gái, nếu ngươi có lòng phản nghịch, mưu hại cha thì khi chết cũng thành cát bụi, nếu lòng hiếu thảo bị người khác lừa gạt thì chết cũng thành cát bụi trở thành những viên ngọc trai để rửa sạch mối hận.” Cô chỉ muốn rửa sạch những tiếng “bất trung”, “bất hiếu”, chỉ muốn mọi người hiểu rằng mình bị lừa dối chứ không dám kêu oan, xin tha thứ. Tuy nhiên, nhân dân ta không đánh giá cô theo quan điểm đạo đức phong kiến thông thường mà từ quan điểm dân tộc, quốc gia để lên án nàng. Với những lỗi lầm không thể tha thứ của một người dân đối với đất nước, nhân dân ta không những để cho Rùa Vàng lên án nàng một cách gay gắt không khoan nhượng, gọi nàng là “giặc” mà còn để Mị Châu phải chết dưới lưỡi gươm khắc nghiệt của cha mình. Bi kịch Mị Châu đã trở thành bài học về cái lợi giữa cái riêng và cái chung, cho những người con trai con gái sau này về bản chất cả tin của mình. Dù là ai cũng cần có ý thức về sự tồn tại của đất nước.
Nhưng thái độ và đánh giá của mọi người là hợp lý Mị Châu có tội nhưng tội lỗi nàng gây ra là do nàng quá ngây thơ, quá yêu chồng nên bị lừa dối. Hơn nữa, cô cũng đau lòng mà phải chịu cái chết đau đớn. Tuy nhiên, tác giả dân gian không muốn kết thúc số phận Mị Châu bằng cái kết bi thảm đó. Nàng bị biến thành một hình hài khác: “Mị Châu chết bãi, máu chảy thành nước, trai nghêu nàng ăn thành ngọc trai”, “Xác nàng đem về chôn ở Loa Thành, xác biến thành ngọc trai”. Đây là một thủ pháp nghệ thuật quen thuộc trong truyền thống truyện dân gian: sử dụng hình thức nhập thân để kéo dài thời gian sống của nhân vật. Nhưng ở nhiều truyện, nhân vật chỉ hóa thân vào một dạng, còn các nhân vật khác lại hóa thân vào một dạng. Mị Châu không hoàn toàn hóa thân. Hình thức nhập thân, nhân bản độc đáo này thể hiện sự đồng cảm, bao dung của nhân dân với sự thuần khiết của Mị Châu, đồng thời thể hiện thái độ nghiêm khắc và bài học lịch sử.
Chuyện Mị Châu là một bài học đắt giá cho cuộc đời. Tố Hữu viết:
“Tôi kể người nghe chuyện Mị Châu
Trái tim lầm chỗ đặt trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”
3. Phân tích nhân vật Mị Châu ấn tượng nhất:
Truyện An Dương Vương và Mị Châu Trọng Thủy là một truyền thuyết vô cùng hay và độc đáo. Truyện cũng đã nêu lên bài học cảnh giác đầu tiên của lịch sử đấu tranh giữ nước của dân tộc ta. Ngay từ đầu truyện đã phản ánh vai trò của An Dương Vương trong việc xây dựng và bảo vệ nước Âu Lạc. Phần tiếp theo là bi kịch nước mất nhà tan do sự thiếu cảnh giác của An Dương Vương và con trai. Trong đó, hình tượng nhân vật Mị Châu luôn để lại trong lòng người đọc biết bao cảm xúc yêu thương, giận hờn, phẫn uất và thương cảm.
Lập nước Âu Lạc, vua An Dương Vương xây thành Cổ Loa, nhưng xây xong rồi lại đổ. Khi ấy, Rùa Vàng đã giúp vua xây thành, còn cho vua đắp móng để làm nỏ đánh giặc. Triệu Đà ở phương Bắc có ý đồ xâm lược nước Âu Lạc. Nhờ có nỏ thần, An Dương Vương đã chiến thắng. Triệu Đà xin hòa và lập mưu cho con là Trọng Thủy cầu hôn. Vua An Dương Vương không nghi ngờ, gả con là Mỵ Châu cho Trọng Thủy. Khi đó, Mị Châu bị Trọng Thủy lừa đổi lấy một chiếc nỏ rồi trở về phương Bắc. Triệu Đà lúc này có nỏ thần trong tay đem quân đánh Âu Lạc, An Dương Vương đại bại. Nhà vua lúc này và con gái chạy đến vùng biên giới. Rùa Vàng xuất hiện, tố cáo Mị Châu là giặc. Vua chém Mị Châu xuống biển. Khi Trọng Thủy lần theo dấu lông ngỗng tìm thấy xác Mị Châu, nàng vô cùng thương tiếc Mị Châu, hối hận nhảy xuống giếng tự tử, máu Mị Châu chảy xuống biển, trai ăn vào hóa thành ngọc trai.
Mị Châu là một cô gái ngoan ngoãn và tài giỏi. Khi cha cưới Trọng Thủy, nàng cũng nghe theo sự sắp đặt của cha. Nàng đã yêu chồng mình một cách mù quáng và ngay cả việc Trọng Thủy lừa lấy nỏ của Mị Châu nàng cũng không hề hay biết. Có thể thấy, bi kịch tình yêu Mỵ Châu – Trọng Thủy thể hiện thái độ phê phán rõ nét của nhân dân trong việc giải quyết mối quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng. Qua đây, chúng ta nhận thấy đây cũng là bài học muôn đời cho những ai đặt tình riêng lên trên vận mệnh quốc gia, vận mệnh của dân tộc, tách tình yêu ra khỏi mối quan tâm chung.
Trong khi nhân vật Mị Châu ngây thơ và hết lòng vì chồng thì Trọng Thủy đã âm mưu chiếm lấy nỏ thần. Nhưng những ngày ở Âu Lạc, những ngày bên người vợ xinh đẹp, ngoan ngoãn, Trọng Thủy đã có tình cảm thực sự với Mị Châu. Khi ấy, ngay cả Trọng Thủy cũng là sự mâu thuẫn giữa hai hoài bão lớn cùng tồn tại trong con người Trọng Thủy. Trong số những tham vọng đó có thể kể đến tham vọng đánh chiếm nước Âu Lạc và si tình với người đẹp. Tuy nhiên, hai tham vọng đó không thể dung hòa được. Có lẽ vì thế mà sau khi chiến thắng Trọng Thủy lẽ ra là người được hưởng vinh hoa thì lại thắt cổ tự tử trước nỗi sầu vô tận của Mị Châu.
Để rồi trước khi chết, Mị Châu cũng nhận ra mình đã bị lừa dối, và kẻ lừa dối nàng lại chính là người nàng tin tưởng và yêu thương nhất. Và đau đớn hơn, sự đãng trí của cô đã phải trả một cái giá rất đắt bằng chín mạng sống của mình, cô đã để người cha thân yêu của mình mất đi tính mạng và hơn thế nữa, vận mệnh của cả một dân tộc cũng rơi vào lưới tình.
Nhân vật Mị Châu đã ý thức được tội lỗi nặng nề của mình, bản thân nàng không xin chết tha, chỉ xin được hóa thành ngọc trai để rửa sạch tủi nhục. Khi hình ảnh ngọc trai giếng nước tượng trưng cho sự đoàn tụ của hai người ở kiếp sau. Thực ra đó không phải là biểu tượng của tình yêu chung thủy mà chỉ là hình ảnh của một mối oan được hóa giải.
Công chúa Mị Châu dù vô tình phạm tội cũng không thể coi là vô tội. Kết cục bi thảm của An Dương Vương và con trai chắc chắn sẽ mãi là bài học nhắc nhở mỗi người về ý thức công dân đối với cộng đồng. Đó là bài học cảnh giác với kẻ thù.