Kể từ Thánh Phê-rô, giáo hoàng đã sống ở nhiều nơi chứ không luôn luôn sống tại thành Roma.
Thánh Phê-rô được Chúa Giê-su Ki-tô chọn để lãnh đạo Giáo hội sau khi Chúa Giê-su rời khỏi trần gian này. Ban đầu Thánh Phê-rô sống ở Antioch, và được xem là giám mục đầu tiên của thành đó.
Thánh Phê-rô cũng có một thời gian ngắn sống ở Giê-ru-sa-lem, nhưng giai đoạn cuối sứ vụ, Phê-rô đến Roma.
Khi sống tại thành Roma, Phê-rô sống với cộng đoàn Ki-tô hữu địa phương, và chúng ta không biết chính xác căn nhà nào là nơi ngài đã trú ngụ, mặc dù truyền thống địa phương cho rằng có liên quan đến căn nhà của Thánh Pudens (hiện nay được biết đến là nhà thờ Thánh Pudenziana). Hầu như ngài liên tục di chuyển, rao giảng và chữa lành, cho đến cuối cùng ngài bị bắt và bị đóng đinh.
Theo Bách khoa toàn thư Công giáo, “Về địa điểm hành hình có khả năng được công nhận cao nhất là Khu vườn Nero trên đồi Vatican, theo Tacitus, vì nói chung có những cảnh kinh hoàng của thời kỳ bách hại của Nero; và trong quận này, trong vùng phụ cận của con đường Via Cornelia và tại chân đồi Vatican, Hoàng tử của các Tông đồ đã được chôn tại đây.”
Trong một vài thế kỷ đầu các giáo hoàng kế tiếp cũng di chuyển tương tự, và cũng chịu sự bắt bớ.
Người ta tin rằng “Đức Giáo hoàng Symmachus (498-514) xây các khu nhà ở phía bên phải và bên trái của Vương cung Thánh đường Thánh Phê-rô [nơi chôn cất] và liền kề với nó. Có thể đã có một nơi ở cũ, vì từ ban đầu các giáo hoàng phải tìm được một nơi ở cần thiết gần với vương cung thánh đường Thánh Phê-rô.”
Đồng thời, “Từ đầu thế kỷ 4, khi được Hoàng đế Constantine trao tặng lại cho giáo hoàng, cung điện Lateran là nơi ở chính của các giáo hoàng, và cứ liên tục như vậy trong khoảng một ngàn năm.”
Nơi ở này của giáo hoàng tọa lạc tại vương cung thánh đường hiện nay là Vương cung Thánh đường Thánh Gioan Lateran, nằm trên Đồi Caelian của Roma.
Rồi từ năm 1309 đến 1376, giáo hoàng sống ở Avignon, Pháp, vì sự tranh chấp về chính trị. Điều này dẫn đến kết quả là một số giáo hoàng Pháp chịu sự ảnh hưởng chính trị của vua Pháp.
Sau thời gian này, “các giáo hoàng trở lại Roma [nơi] ban đầu các ngài sống tại Santa Maria ở Trastevere, sau đó tại Santa Maria Maggiore, và cuối cùng cố định một nơi ở tại Vatican.”
Tại Vatican, các giáo hoàng sống tại Khu nhà giáo hoàng bắt đầu từ thế kỷ 17 và liên tục ở đó (với một khoảng ngắn thời gian sống tại Cung điện Quirinal) cho đến triều đại Giáo hoàng Phanxico.
Từ năm 2013 giáo hoàng sống tại St. Martha’s House, (thường được nhắc đến với tên gọi bằng tiếng Tây Ban nha Casa Santa Marta, hoặc tiếng La-tinh, Domus Sanctae Marthae), một tòa nhà trong Vatican hoàn thành năm 1996 và ban đầu được thiết kế như một khách sạn hoặc nhà khách cho giới giáo sĩ đến thăm viếng. Đức Phanxico, là một thành viên Dòng Tên và quen với việc sống trong cộng đoàn, đã chọn chỗ ở này để bớt cảm thấy xa cách. Đức Giáo hoàng Phanxico sống trong một khu phòng khách sạn, được mô tả trong một bài báo đăng trên Aleteia như sau:
“Căn phòng đầu tiên là một phòng khách với vài cái ghế, một ghế trường kỷ, một cái bàn, một tủ sách và một thánh giá. Hoàn toàn không có dấu hiệu của sự xa hoa: hoàn toàn đơn giản. Phòng thứ hai là một phòng ngủ kiểu tu viện: một giường ngủ bằng gỗ màu tối, một tủ quần áo, một bàn để đầu giường. Các bóng đèn nê-ông khiến cho không khí có vẻ hơi lạnh lẽo, giống như một phòng ký túc xá sinh viên, nhưng giáo hoàng không phải là người quan tâm đến điều đó.”
Không chắc nơi đây sẽ vẫn là nơi ở của giáo hoàng tiếp sau triều đại của Đức Phanxico hay không, vì chẳng có luật cụ thể nào nói về nơi ở của giáo hoàng.
[Nguồn: aleteia]
[Chuyển Việt ngữ: TRI KHOAN 20/8/2019