1. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị hay nhất:
1.1. Mở bài:
– Tô Hoài rất nhạy cảm với cảnh sinh hoạt đời thường, thói quen, phong tục của người dân các vùng miền. Chính vì vậy mà tác phẩm của ông luôn thu hút người đọc bởi sự am hiểu sâu sắc.
– Tiêu biểu cho phong cách của Tô Hoài là truyện ngắn Vợ chồng A Phủ. Trong số đó hình tượng nhân vật Mị đã trở thành biểu tượng cao đẹp về sức sống tiềm tàng của người phụ nữ bị áp bức.
1.2. Thân bài:
Sức sống mãnh liệt của Mị trước khi về làm dâu nhà thống lí Pá Tra:
Trước khi về làm dâu Thống Lí Pá Tra:
– Mị là một cô gái Mông trẻ trung, hồn nhiên, có tài thổi sáo “thổi lá cũng hay như thổi sáo có biết bao nhiêu người mê ngày đêm thổi sáo đi theo Mị”.
– Mị là cô gái đã từng yêu, từng được yêu, muốn yêu, khao khát được đi theo tiếng gọi của tình yêu.
– Là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ, ý thức được giá trị của cuộc sống tự do nên sẵn sàng đi làm nương ngô để trả nợ cho bố của Mị.
Sức sống tiềm tàng của Mị mặc dù phải sống cảnh khổ cực, tủi nhục trong nhà Thống Lí:
– Khi nàng về làm vợ thống lí Pá Tra, nàng bị nhà thống lí “cúng trình ma”, bị bóc lột sức lao động không khác gì con vật, không bằng con trâu con ngựa, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, bị đánh đập, bị trói… Nơi này không khác gì địa ngục trần gian.
– Nỗi đau đớn ấy thấm dần làm cho Mị dần trở nên chai sạn, không còn cảm xúc, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Bị nhốt trong căn phòng nhỏ, kín mít, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ có ánh sáng chiếu vào. Thậm chí Mị còn không biết đó là sương hay là nắng.
– Mị sống lầm lũi “như con rùa nuôi trong xó cửa”, “ở lâu trong cái khổ Mị quen rồi”.
Sức sống tiềm tàng tàng của Mị được trỗi dậy:
Trong đêm tình mùa xuân:
– Mị ở trong căn phòng tối nghe thấy tiếng sáo và những âm thanh vui vẻ của lễ hội mùa xuân trong không gian xung quanh
– Mị nhẩm theo lời bài hát
– Mị uống rượu để quên đi nỗi tủi nhục của kiếp sống khổ cực
– Nghe tiếng nhạc, tâm hồn Mị được hồi sinh và kí ức tuổi trê sống dậy: những kỉ niệm tuổi trẻ, khát khao yêu thương trong Mị ùa về và Mị càng ý thức sâu sắc về thân phận tủi nhục, cay đắng của mình
– Mị khao khát được đi chơi, Mị sửa soạn để đi chơi
– A Sử về thấy Mị đành đi chơi, trói đứng Mị vào cột trong căn buồng tối
→ Mặc dù A Sử trói Mị, trói thể xác của Mị nhưng không thể nào trói được tâm hồn mãnh liệt, khát khao tự do cháy bỏng của Mị.
Mị cắt dây cởi trói cho A Phủ:
– Lúc đầu, nhìn A Phủ bị trói, Mị dửng dưng, không quan tâm
– Khi nhìn thấy giọt nước mắt của A Phủ: Mị chợt tỉnh ngộ ,thương cho A Phủ và thương cho mình, thấy nhà Pá Tra sao ác độc đến như vậy
– Mị bỗng nảy ra ý định cắt dây cởi trói cho A Phủ, nhưng rồi lại sợ
– Cuối cùng, Mi quyết định cắt dây cởi trói cho A Phủ và hai người chạy trốn khỏi làng Hồng Ngài
=> Bởi lòng ham sống mãnh liệt, mà Mị đã sống lại một cách hoàn toàn cả về thể xác cũng như tinh thần.
=> Trong Mi luôn tiềm tàng sức sống mãnh liệt, sức sống ấy luôn âm ỉ, cháy bỏng trong lòng người con gái Tây Bắc và chỉ chờ có cơ hội để bị bùng cháy lên mạnh mẽ.
1.3. Kết bài:
– Nêu suy nghĩ về hình tượng nhân vật Mị.
– Nghệ thuật: Ngôn ngữ đậm chất miền núi, lối trần thuật linh hoạt, khắc hoạ thành công tâm lí nhân vật và hình tượng thiên nhiên.
– Tác phẩm chứa đựng giá trị nhân đạo sâu sắc: cảm thương cho hoàn cảnh éo le của những con người bị áp bức, lên án bọn thống lí và thực dân, ca ngợi vẻ đẹp và sức sống tiềm ẩn của mỗi con người Tây Bắc.
2. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị ngắn gọn nhất:
2.1. Mở bài:
– Tô Hoài là nhà văn nổi tiếng trong lĩnh vực văn học trước năm 1945. Trong kháng chiến chống Pháp, ông hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực báo chí nhưng ông vẫn có những thành tựu quan trọng trong sáng tạo văn học, nhất là các tác phẩm văn học đề tài miền núi.
– Truyện “Vợ chồng A Phủ”, in trong tập truyện “Tây Bắc”, là hành trình cùng bộ đội giải phóng Tây Bắc (1952) của Tô Hoài, đánh dấu bước trưởng thành trong phong cách nghệ thuật của Tô Hoài. Tác phẩm kể về cuộc sống tăm tối của người dân miền núi và khát vọng sống mãnh liệt của họ dưới ách thực dân phong kiến. Trong đó Mị là nhân vật chính, là linh hồn của tác phẩm.
2.2. Thân bài:
Trước khi về làm dâu Thống Lí Pá Tra:
– Mị là một cô gái người Mông trẻ trung, hồn nhiên, có tài thổi sáo “thổi lá cũng hay như thổi sáo có biết bao nhiêu người mê ngày đêm thổi sáo đi theo Mị”.
– Mị là cô gái đã từng yêu, từng được yêu, muốn yêu, khao khát được đi theo tiếng gọi của tình yêu.
– Là cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ, ý thức được giá trị của cuộc sống tự do nên sẵn sàng đi làm nương ngô để trả nợ cho bố của Mị.
Sức sống tiềm tàng của Mị mặc dù phải sống cảnh khổ cực, tủi nhục trong nhà Thống Lí:
– Khi nàng về làm vợ thống lí Pá Tra, nàng bị nhà thống lí “cúng trình ma”, bị bóc lột sức lao động không khác gì con vật, không bằng con trâu con ngựa, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, bị đánh đập, bị trói… Nơi này không khác gì địa ngục trần gian.
– Nỗi đau đớn ấy thấm dần làm cho Mị dần trở nên chai sạn, không còn cảm xúc, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Bị nhốt trong căn phòng nhỏ, kín mít, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ có ánh sáng chiếu vào. Thậm chí Mị còn không biết đó là sương hay là nắng.
– Mị sống lầm lũi “như con rùa nuôi trong xó cửa”, “ở lâu trong cái khổ Mị quen rồi”.
Tiếng sáo trong đêm tình mùa xuân đã thức tỉnh tâm hồn ham sống, ham tự do của Mị:
– Tiếng sáo gọi bạn trong đêm mùa xuân đã đánh thức trong kí ức Mị biết bao kỉ niệm về một thời con gái đẹp đẽ, hạnh phúc bên người yêu, được nhiều trai làng theo đuổi…
=> Thức tỉnh một tâm hồn đã bi kịch chai lì do không còn cảm xúc bởi đau khổ.
– Đau xót, thương xót và căm giận cho thân phận tủi nhục của mình.
=> Sự phản kháng của Mị: Uống rượu, thổi kèn lá, mặc áo đẹp chuẩn bị đi chơi, thấy mình vẫn còn trẻ.
– Bị A Sử về nhìn thấy rồi trói Mị vào cây cột, cô sợ hãi khi nghĩ về cái chết, cảm nhận thấy đau đớn thể xác → Khao khát được sống mãnh liệt.
Trong đêm cứu A Phủ và giải thoát cho cuộc đời mình:
– Ban đầu dửng dưng, không màng đến sự sống chết của A Phủ.
– Nhìn thấy những giọt nước mắt của A Phủ, Mị chợt giật mình nhớ lại cuộc đời đầy đau khổ của mình, Mị căm giận, phẫn nộ nhà thống lý Pá Tra, bọn người tàn ác, chúng đã làm cho “người ta chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết”.
– Tội nghiệp, thương cho A Phủ, càng nghĩ càng thấy oan ức, đau thay cho kiếp người.
– Những giọt nước mắt của A Phủ, những giọt nước mắt của một người vô tội, của một người khao khát sự sống, như giọt nước cuối cùng, khơi dậy sự phản kháng và lòng trắc ẩn trong tâm hồn Mị.
→ Mị không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cũng không sợ cường quyền, thần quyền gì đó, mà Mị đã trở nên mạnh mẽ, như người anh hùng cắt dây trói cho A Phủ. Cứu A Phủ cũng chính là cứu linh hồn Mị, tinh thần Mị.
→ Thể hiện rõ nhất ý chí sống, ý chí sống và khát vọng tự do mãnh liệt của Mị, của con người tưởng như tâm hồn đã trơ như gỗ, đá đồng thời khẳng định sức sống tiềm tàng mạnh mẽ của người lao động.
2.3. Kết bài:
– Qua cuộc đời và số phận của nhân vật Mị, Tô Hoài bày tỏ thái độ bảo vệ quyền sống của người lao động, đặc biệt là người phụ nữ miền núi. Đồng thời tác giả cũng cất tiếng ca ngợi phẩm chất cao đẹp của họ. Đây là mục đích nhân đạo chủ yếu của tác phẩm.
– Mị là một nhân vật rất thành công trong văn xuôi hiện đại. Có được điều này là nhờ cái nhìn trân trọng, yêu thương của tác giả đối với nhân vật, đặc biệt là khả năng phân tích tâm lý sâu sắc, tinh tế của Tô Hoài.
3. Dàn ý phân tích sức sống tiềm tàng của Mị chi tiết nhất:
3.1. Mở bài:
Đôi nét về tác giả và tác phẩm:
– Tô Hoài là một trong những nhà văn lớn của thế kỷ 20, thuộc thế hệ vàng của văn học hiện đại.
– Tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” là bài ca về nguồn sống tiềm tàng mạnh mẽ của Mị trong sự giải phóng khỏi ách áp bức thần quyền, cường quyền.
Giới thiệu nhân vật Mị:
– Mị là nhân vật điển hình của những con người phải chịu nhiều cay đắng buồn tủi.
– Trong Mị luôn có một sức sống tiềm ẩn nên khi bị chà đạp đến đường cùng thì Mị vùng dậy một cách mạnh mẽ.
3.2. Thân bài:
Luận điểm 1: Sức sống vốn có của Mị trước khi làm dâu nhà thống lí Pá Tra
– Mị là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, yêu đời, thổi sáo hay và được nhiều trai làng đem lòng yêu mến.
– Hiếu thảo, cần cù, ý thức được giá trị của cuộc sống tự do.
Luận điểm 2: Sức sống tiềm tàng của Mị bị khuất lấp trong cảnh làm con dâu gạt nợ
– Khi mới về làm dâu nhà thống lí Pá Tra:
+ Suốt mấy tháng trời, đêm nào Mị cũng khóc
+ Thậm chí Mị còn có ý định tự tử
– Sau một thời gian làm dâu:
+ Mị không thể chết bởi nếu Mị chết thì ai sẽ trả nợ cho cha
+ Mị chết về tâm hồn: không còn nghĩ đến việc tự tử mà chấp nhận kiếp sống như trâu ngựa
→ Như vậy đau khổ về thể xác và tinh thần đã bóp nghẹt sức sống của Mị. Trong mắt cha con Pá Tra, người như Mị không còn là người nữa.
Luận điểm 3: Sức sống tiềm tàng trong Mị trỗi dậy trong đêm tình xuân
– Trong đêm tình mùa xuân:
+ Không gian sống động của màu sắc và tiếng sáo trầm bổng, đánh thức sức sống tiềm ẩn trong Mị. Tiếng sáo đã chạm vào tâm hồn Mị.
+ Mị uống rượu say, nhớ tới những kỉ niệm đẹp ngày trước.
+ Mị muốn đi chơi. Vừa khi chuẩn bị quần áo đi chơi thì A Sử về nhìn thấy liền trói Mị lại.
+ Mị vùng bước đi. Nhưng tay chân đau không thể di chuyển. Lòng Mị đau đớn, thổn thức nghĩ mình không bằng con ngựa…”
– Trong cởi trói cho A Phủ:
+ Trong những đêm đầu tiên, Mị thấy A Phủ bị trói nhưng vẫn thản nhiên thổi lửa sưởi ấm đôi bàn tay.
+ Nhìn A Sử khóc, Mị như thấy lại hình ảnh của mình.
+ Thương A Phủ như chính bản thân mình, nhưng Mị không dám cởi trói cho A Phủ sợ cha con nhà thống lí sẽ giết cô.
+ Song Mị cởi trói cho A Phủ và đứng lặng trong bóng tối.
+ Lúc đó, trong lòng Mị mọi thứ diễn ra rất nhanh. Mị cũng chạy ra ngoài theo A Phủ. Trời rất tối. Nhưng Mị vẫn đang bước đi. Vì nếu ở lại đây thì sẽ chết mất.
3.3. Kết bài:
Nêu cảm nhận về tác phẩm và nhân vật.
4. Phân tích sức sống tiềm tàng của Mị hay nhất:
Kể từ sau Cách mạng Tháng Tám, ngòi bút Tô Hoài đi sâu khám phá sức sống mãnh liệt của đồng bào các dân tộc miền núi. Trong cuộc hành trình lên vùng núi phía Bắc, ông đã viết nên tác phẩm Vợ chồng A Phủ, với nhân vật Mị, mang trong mình sức sống tiềm tàng mạnh mẽ.
Trước khi về làm vợ thống lý Pá Tra, Mị cũng giống như bao người con gái khác, đều chăm chỉ, chịu khó và có một sức sống mãnh liệt. Mặc dù gia đình đang phải gánh những khoản nợ dài hạn nhưng cô sẵn sàng nói với cha mình rằng cô sẽ làm việc và trả dần nợ. Mị là cô gái trẻ trung, yêu đời, có tiếng sáo hay khiến bao chàng trai mê mẩn. Nhưng sau cái đêm bị A Sử bắt về thì cuộc đời Mị đã rẽ sang một trang khác, đầy éo le và bi kịch.
Những ngày làm dâu nhà thống lý Pá Tra, Mị đã phải chịu biết bao những cay đắng, tủi hờn. Suốt ngày Mị chỉ thẫn thờ ngồi quay sợi gai bên cạnh tảng đá mà mặt buồn rười rượi. Mị làm việc quanh năm không lúc nào ngơi tay. Phòng Mị ở chẳng khác gì một nhà tù, chỉ có một cái lỗ vuông cỡ bàn tay, chỉ có một tia sáng trăng trắng nhàn nhạt chiếu vào, không biết là sương hay là nắng.
Sức sống và tình yêu cuộc sống của Mị liệu đã biến mất hết chưa? Nhưng nếu không trải qua một đêm xuân vui tươi, nhộn nhịp thì ta không thể biết rằng sâu thẳm trong cô gái kia, tình yêu cuộc sống vẫn vô cùng mãnh liệt. Vào những ngày xuân, không khí rộn ràng và vui vẻ hơn. Những tảng đá được tô điểm bằng những chiếc váy sặc sỡ như những bông hoa đang nở rộng. Những tia sáng nhỏ cũng chợt hiện lên trong lòng Mị. Mùa xuân ai cũng uống rượu, trong đó có Mị. Nhưng cách uống của Mị rất khác, để cho vơi đi nỗi buồn, cô uống ực cả bát to. Rồi bất chợt “ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi. Mị nghe tiếng sau vọng lại tha thiết, bồi hồi”. Tiếng sáo này đã khơi gợi lại sức sống trong Mị, làm sống lại những tháng ngày tự do, hạnh phúc, yêu đời thưở nào.
Tiếng sáo khiến Mị muốn được đi chơi. Từ trước đến nay Mị chưa bao giờ được đi chơi vì A Sử cấm không cho. Tiếng sáo lại xuất hiện “trong đầu Mị rập rời tiếng sáo” đã thúc đẩy từ suy nghĩ trở thành hành động nổi loạn của Mị. Mị vào phòng chuẩn bị châm dầu rồi với lấy cái chén chuẩn bị ra ngoài, để Mị có thể rời bỏ hiện tại đau khổ và trở về quá khứ hạnh phúc. Nhưng khi chuẩn bị xong xuôi, A Sử tóm lấy tóc Mị và dùng tóc trói cô vào tường. Cô khóc vì không ai giúp cô, vì quá khứ tươi đẹp lại ùa về trong cô, đánh thức một tâm hồn tưởng như đã chết. Trong lúc đó, A Phủ, một người cũng có thân phận chuộc nợ như Mị, bị trói ở ngoài vì làm mất bò của nhà thống lí. Đêm nào Mị cũng ra nhóm lửa nhưng thực tình chẳng thèm để ý đến A Phủ: “Nếu Phủ là cái xác đứng đó thì thôi. Mị vẫn trở dậy, vẫn sưởi, chỉ biết chỉ còn ở với ngọn lửa”. Vì khi đó tim Mị đã nguội lạnh, trái tim Mị đã trở nên câm lặng, số phận của chính Mị đã không còn quan trọng, huống hồ là số phận của người khác.
Nhưng lúc ấy, khi nhìn thấy giọt nước mắt A Phủ, Mị đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ: “Ngọn lửa vừa bập bùng vừa thắp lên, Mị nheo mắt thấy A Phủ vừa mở mắt, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại”. Giọt nước mắt ấy đã khiến Mị nhớ về mùa xuân năm trước, khi bị trói đứng nhưng thế, mặc dù cô khóc nhưng cũng không ai đến giúp cô cả, cũng không thể lau nước mắt đi được. Giọt nước mắt của A Phủ đã làm trỗi dậy sức sống trong Mị. Trong Mị bắt đầu trỗi dậy tình thương và sự hi sinh.
Mị quyết tâm cứu A Phủ. Đây không phải là quyết định bồng bột, mà xuất phát từ sự đồng cảm, yêu thương con người.
Sau khi cởi trói được cho A Phủ, Mị cũng chạy theo A Phủ để cứu mình. Đây là hành động tuy bất ngờ nhưng cũng vô cùng hợp lí. Nó cho thấy sức sống tiềm tàng, mạnh mẽ trong Mị.
Với khả năng khắc họa tâm lý nhân vật Tô Hoài đã mang đến cho độc giả một chân dung người con gái không chỉ đẹp người đẹp nết mà còn có sức sống tiềm tàng mạnh mẽ. Mị chính là tượng trưng cho sức sống của con người, cho thấy hành trình của người nông dân đi từ bóng tối ra ánh sáng, từ khổ đau đến hạnh phúc.
5. Cảm nhận về nhân vật Mị ý nghĩa nhất:
Trong văn xuôi hiện đại Việt Nam thế kỷ XX, đề tài miền núi khá nổi bật. Tuy đề tài không mới nhưng tác giả luôn có dịp vận dụng vấn đề rất sâu sắc, nhấn mạnh hình tượng nhân vật. Mỗi tác giả có những cách nhìn khác nhau, và Tô Hoài là tác giả đồng cảm với những vất vả của người dân miền núi, đặc biệt là người phụ nữ tiêu biểu trong tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” của Tô Hoài, đó là một điểm riêng rất đặc biệt của Tô Hoài.
Trong Vợ Chồng A Phủ Mị được khắc họa lên là một cô gái có số phận éo le, tủi phận nhưng phẩm chất đẹp vô cùng. Cô gái xinh đẹp và tài hoa này sống trong thời đại phong kiến đầy rẫy những hủ tục vô lý và áp bức. Cha mẹ khất nợ nên cô bị bắt để trả nợ, chủ nợ là Thống Lý Pá Tra đòi bắt cô về làm dâu vì tội khất nợ. Từ đó, những đau khổ, tủi nhục của cô gái này bắt đầu xảy ra. Nói là về làm dâu, nhưng thực chất cô là nô lệ của thống đốc. Mị trở thành một cô gái vô cảm với mọi thứ, bị tê liệt ý thức, sống bất cần với những thói quen gượng ép, đánh đập vũ phu, hành hạ dã man của người chồng bạo lực là con trai thống lý Pá Tra, khiến Mị đau đớn không nói nên lời.
Từ khi cuộc sống của Mị bị cầm chân trong nhà Thống Lí thì những giấc mơ của Mị đã biến mất, phai mờ dần trong tâm trí cô. Cô bị đối xử còn không bằng một con vật, cuộc sống của cô rơi vào sự đau khổ cực cùng. Về làm dâu một gia đình giàu có, những tưởng mình sẽ có cuộc sống sung sướng, đủ đầy nhưng không phải vậy, đó chỉ là vỏ bọc mà thôi. Ngày này qua ngày khác, Mị phải ở trong bếp, nơi Mị làm việc từ sáng đến tận khuya. Năm này qua năm khác Mị chỉ quanh quẩn trong căn phòng tối, ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ nhỏ, chẳng biết là sương hay là khói. Mị, một thiếu nữ đang ở tuổi xanh, tuổi trăng tròn với bao hy vọng và yêu đời bỗng trở thành một người đàn bà dần héo úa. Mị làm việc không nghỉ, từ sáng đến tối, “con ngựa, con trâu làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ. Đàn bà con gái nhà này thì vùi đầu vào việc cả ngày lẫn đêm”. Có thể thấy, số phận của người thiếu nữ yêu đời, tràn đầy ước mơ, hy vọng, bị vùi dập giờ chỉ còn là một cô gái đau khổ vô tri, không còn tình cảm. Sau nhiều đau khổ, kháng cự, cô quyết định tìm đến cái chết bằng lá ngón để giải thoát tất cả. Giờ đây Mị chẳng còn tha thiết gì sống nữa.
Dù bên ngoài Mị như chẳng còn quan tâm đến thế giới này nhưng trong tâm hồn cô gái trẻ này luôn cháy bỏng khát khao được tự do, được là chính mình, được sống cuộc sống của riêng mình. Khát vọng này giống như ngọn lửa nhỏ cháy trong đống tro tàn, chỉ một làn gió cũng thổi tắt được. Bị ép đến đường cùng, vì thương cha mẹ mà phải hy sinh thân mình để cứu gia đình, để rồi phải sống cuộc đời tăm tối, đau khổ.
Đêm mùa xuân năm ấy lại đến rộn ràng, náo nức khắp đất trời với tiếng nhảy múa, ca hát, thổi sáo hòa trong bản giao hưởng thiên nhiên. Lúc này ở trong nhà nghe thấy tiếng của mùa xuân vọng vào, Mị giờ đây không còn lầm lì trong cảm xúc chai sạn nữa, mà cảm xúc đã được đánh thức trở lại. Mị trở lại với tâm hồn yêu đời tự do xưa kia. Tiếng sáo văng vẳng trong đầu Mị những giai điệu vui tươi, cô hát một bài hát để nhớ về ngày xưa. Không chịu được, Mị liền uống rượu cho quên hết ưu phiền, hối hận. Lúc đó Mị cảm thấy dường như mình đang trẻ lại, Mị vui vẻ và Mị quyết định đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng tất cả đã kết thúc khi A Sử nhìn thấy và trói Mị vào một cây sào. Khoảnh khắc đó, nỗi đau dâng lên từ tâm hồn đến thể xác. Mị muốn thoát ra nhưng A Sử đã dập tắt và bóp nghẹt khát vọng mong manh ấy.
Một lần nữa sức sống trong Mị đã được trỗi dậy một cách mãnh liệt khi nhìn thấy A Phủ – một tôi tớ của Thống Lí đang bị trói vào cột. Nước mắt của A Phủ rơi xuống hõm má đã thức tỉnh Mị phải vùng dậy, phải đứng lên để đòi lấy quyền được sống, được yêu thương, tự do cho chính mình.
Tô Hoài đã khắc họa rất tuyệt vời diễn biến tâm trạng của nhân vật Mị. Chính ngòi bút sắc sảo ấy đã khiến người đọc cảm nhận và thấu hiểu được tâm hồn, cảm xúc của nhân vật, làm bật lên vẻ đẹp tâm hồn của người con gái này.