Ngày mà tôi chọn độc bước, tôi đã nhìn thấy những gì đợi mình ở phía trước. Là cô đơn bủa vây mỗi đêm. Là lóng ngóng cười gượng che đậy nét buồn thoáng qua trên gương mặt.
Đôi lúc, thấy người ta yêu nhau, chờ nhau giữa một mùa đông lạnh lại khiến ngực trái em hẫng đi vài ba nhịp. Đôi lúc, em quay đầu nhìn về những mảnh tình đã cũ, tiếc những ngày nông nổi yêu đương, rồi lại thèm yêu đương như ngày xưa nông nổi. Đôi lúc, em chênh vênh đến chẳng hiểu nổi mình.
Đêm, hàng cây ven đường hắt hiu đổ bóng dưới ánh đèn màu vàng nhạt. Chiếc lá thong dong chạm khẽ vào nền gạch nung đỏ quạch. Phố rất đông, dòng người vẫn rất vội, vội giữa bộn bề hối hả, vội thương, vội nhớ, vội cả yếu mềm. Giữa muôn trùng chữ vội, chỉ mình em hiu hắt vai gầy.
Ngày anh đi, là những ngày em hoang hoải trên những nhịp phách vỡ tan của bản tình ca dang dở, là những đêm nằm cuộn mình trong phòng tối, nghe hoài một bài nhạc cũ xưa in hằn bao kỉ niệm, rồi ôm vai khóc rưng rức đến cạn kiệt chút lòng, là những bận lòng vòng trên phố, chẳng định một điểm đến, mà mặc nhiên cho phố nhòe đi trong khóe mắt.
- Những Stt chất chứa tâm trạng về Đêm – Lời nhắn gửi trong Đêm
Mùa qua mùa, nắng vẫn đổ hanh hao trên hàng cây cuối phố, mưa vẫn về tạt nhẹ mái hiên xưa, gió vẫn đến mỗi đêm cho cành run rẩy lá, bụi vẫn trải che mờ con đường cũ bước chân quen. Xuân – hạ – thu – đông, từng ngày rơi trước ngõ, em bước qua mùa chẳng đếm cả thời gian. Hàng cây xanh xao đã bao lần thay lá, em vẫn đợi hoài, màu áo mới của tình yêu…
Trời đêm gió thốc, con đường quen ngàn lần bước vội, nhưng chợt buồn nên chẳng muốn đi nhanh. Sài Gòn tháng ba, những ngày trời oi oi đón chào mùa hạ. Lại một mùa mới khác. Biết đến bao giờ em lại có thể yêu?
Đêm, gió len qua từng khung cửa nhỏ mang cái lạnh đầu mùa cùng bao hoài niệm mãi đeo bám theo thời gian. Tâm trí cứ bỏ mặc để đi về tận đâu đâu. Bản thân con người nhiều lúc cũng thật nực cười, cứ mãi nhớ về những điều không nên nhớ.
Những câu chuyện chỉ có màn đêm mới nhớ đến day dứt lòng như vậy. Ta gửi gì đây cho gió ngoài kia, để ru lòng ta được nhẹ nhõm trong đêm đông se lạnh kèm theo sự cô đơn.
Đêm, đen tối. Màu của huyễn hoặc, u ám. Là cái lúc ta mang nỗi thương vương về những người lạ đã từng quen, những người quen rồi trở thành xa lạ. Rồi tự dày vò mình về những ước mơ chưa từng đặt chân tới, những lỗi lầm có khi chẳng phải do mình… huyễn hoặc về những điều chỉ nhớ đến thôi cũng mệt mỏi.
Đêm. Từ khi sinh ra đã được mặc định là để xoa dịu cho khoảng thời gian mặt trời mang ánh sáng trải đều nửa nhân gian. Để khi những bon chen được thay thế cho bình yên. Như bàn tay nhè nhẹ, nhè nhẹ vuốt ve những mệt mỏi, lấy lại là mình như ngày mới sẽ sang.
- Stt hay về mưa đêm khiến lòng ai bỗng tê tái, hiu quạnh
Sau những bon chen xô bồ của cuộc sống, chợt nhận ra mình của ngày xưa cũng theo cái nắng yếu ớt của buổi chiều chợt lạnh mà vụt tan vào hư vô tự bao giờ.
Nó đang buồn… ừ, phải! Đang rất buồn là đằng khác. Và rồi…tiếng ghita sao lại vang lên đúng lúc ấy cơ chứ? Tiếng ghita của ai cứ réo rắt từng nhịp khiến mảnh đêm đen như tan ra để thêm vào không gian yên tĩnh bao nỗi buồn miên man dài mãi.
Hà Nội hôm nay trở gió, kéo cái lạnh không mời gọi về len lỏi vào từng con phố nhỏ. Tiếng rít của gió ngang qua từng đợt, từng đợt khiến bao trái tim run rẩy tấp nập tìm về nơi ấm áp của riêng mình. Nhưng đâu đó, trên những nẻo đường thành thị phồn hoa này vẫn có những bước chân lặng lẽ, …đang hòa hơi thở vào gió đông.
Màn đêm lạnh đến tê lòng, cô gái nhỏ vẫn lang thang tay tự ôm tay, níu lấy những khoảng không bên cạnh rồi bước đi. Có khi nào vô tình níu, cô chạm phải bàn tay ai, chạm phải hơi ấm cô hằng mong ước, nhưng đáp lại chỉ là bóng tối là cô đơn.
Dốc hết những muộn phiền trả về cho đêm, dù giọt nước mắt có rơi dù cho tâm hồn có yếu đuối cỡ nào cũng đã có đêm bên cạnh, nó chẳng giúp cô hết buồn chẳng giúp cô bớt cô đơn thậm chí nó là khơi nguồn của mọi cảm xúc nhưng nó sẽ giúp cô che dấu tất cả.
Đêm về dường như tâm hồn người ta trở nên nhỏ bé lạ thường, muốn giũ bỏ hết những cứng cáp buồn phiền để về với một con người không lớp vỏ, không che đậy, rã rời và buồn tủi.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, bỏ lại những ồn ã và náo nhiệt của phố thị, tôi trở về với nỗi cô đơn. Tất cả những gì tôi phải đối mặt không phải là hình bóng của em. Mà chính là những câu hỏi không có câu trả lời từ chính bản thân tôi.
Tất cả những gì tôi cảm nhận được lúc này chỉ là nỗi nhớ về em chôn giấu bên trong bốn bức tường. Mọi thứ xung quanh giờ chỉ còn bóng tối phủ kín lấy nỗi cô đơn mà thôi.
- Stt cô đơn trong đêm viết ra để giải tỏa nỗi buồn tủi chất chứa trong lòng
Cô đơn còn là những buổi đêm mưa rơi lách tách trên mái tôn, trong căn phòng chỉ còn tôi và những điệu nhạc của Vũ vang lên như nói hộ lòng mình vậy.
Đôi lúc cô đơn không phải là không có người quan tâm mà vì sự quan tâm đó không xuất phát từ người mình cần. Cô đơn của một người yêu đơn phương là ngày nào cũng được yêu và ngày nào cũng thất tình.
Thành phố này hôm nay vẫn như ngày đầu, thanh xuân, tình cảm của em giống như cơn mưa rào, dù đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, nhưng vẫn vô ý muốn đắm mình vào mưa thêm một lần nữa….
Lời kết: Cuộc đời ai cũng có những nỗi nhớ riêng, những hoài niệm riêng, điều đó khiến ta cảm thấy mình thật cô đơn ở hiện tại. Hi vọng những Stt về đêm buồn cô đơn sẽ giúp bạn giải tỏa nỗi niềm trong lòng.